Bộ [, ] U+6C9B
沛 pèi
- (Danh) Bãi cỏ, chỗ vũng nước mọc cỏ, đất bỏ hoang mọc cỏ. ◇Mạnh Tử 孟子: Phái trạch đa nhi cầm thú chí 沛澤多而禽獸至 (Đằng Văn Công hạ 滕文公下) Vũng cỏ chằm nước nhiều thì chim muông đến.
- (Danh) Họ Phái.
- (Phó) Dồi dào, sung sức, hưng thịnh. ◎Như: sung phái 充沛 đầy dẫy, mạnh mẽ. ◇Mạnh Tử 孟子: Phái nhiên hạ vũ 沛然下雨 (Lương Huệ Vương thượng 梁惠王上) Mưa xuống sầm sập.
- § Ta quen đọc là bái.
1. [滂沛] bàng phái
2. [沛公] bái công
3. [沛澤] bái trạch
4. [沛然] phái nhiên