Bộ [, ] U+633A
挺 tǐng
- (Động) Rút ra, đưa lên. ◇Chiến quốc sách 戰國策: Đĩnh kiếm nhi khởi 挺劍而起 (Ngụy sách tứ) Rút gươm đứng lên.
- (Động) Ưỡn, ngửa ra. ◎Như: đĩnh hung 挺胸 ưỡn ngực. ◇Tây du kí 西遊記: Đĩnh thân quan khán, chân hảo khứ xứ 挺身觀看, 真好去處 (Đệ nhất hồi) Dướn mình lên nhìn, thực là một nơi đẹp đẽ.
- (Động) Gắng gượng, cố gắng. ◎Như: tha bệnh liễu, hoàn thị ngạnh đĩnh trước bất khẳng hưu tức 他病了! 還是硬挺著不肯休息 anh ấy bệnh rồi, vậy mà vẫn gắng gượng mãi không chịu nghỉ.
- (Động) Sinh ra, mọc ra. ◇Tả Tư 左思: Bàng đĩnh long mục, trắc sanh lệ chi 旁挺龍目, 側生荔枝 (Thục đô phú 蜀都賦) Một bên mọc long nhãn (cây nhãn), một bên sinh lệ chi (cây vải).
- (Động) Lay động.
- (Động) Khoan thứ.
- (Động) Duỗi thẳng. ◎Như: đĩnh thân 挺身 đứng thẳng mình, ý nói hiên ngang.
- (Hình) Thẳng. ◎Như: bút đĩnh 筆挺 thẳng đứng.
- (Hình) Trội cao, kiệt xuất. ◎Như: thiên đĩnh chi tư 天挺之資 tư chất trời sinh trội hơn cả các bực thường.
- (Hình) Không chịu khuất tất.
- (Phó) Rất, lắm. ◎Như: đãi nhân đĩnh hòa khí 待人挺和氣 đối đãi với người khác rất hòa nhã.
- (Danh) Lượng từ đơn vị: cây, khẩu. ◎Như: thập đĩnh cơ quan thương 十挺機關槍 mười cây súng máy.
1. [挺挺] đĩnh đĩnh
2. [挺拔] đĩnh bạt
3. [挺身] đĩnh thân